Advertisement

Lời trần tình của một ả điếm - Chap 9A

Chap 9A: Chú Hùng, tốt hay xấu?



Ở chap trước, sau những màn nhậu nhẹt, quậy phá tại buổi sinh nhật của thằng Vinh, tụi em mỗi người lại tiếp tục trở về với cuộc sống thường nhật của riêng mình, mỗi người một công việc khác nhau, nhưng tựu chung lại cũng là vì miếng cơm manh áo. 

1 tháng sau ngày sinh nhật, tức khoảng giữa tháng 4, thằng Vinh chính thức nói lời tạm biệt anh em, họ hàng, cất bước ra nước ngoài du học theo sự chu cấp từ ông bà già “quyền thế uy lực” của nó. Ngày đi, bố mẹ, con ghệ nó, em và thằng Bình đã ra tận sân bay tiễn nó. Ku Vinh nhìn mạnh mẽ là thế, nhưng vẫn không cầm được nước mắt trước giây phút chia tay này. Tại sân bay, nó và con ghệ đã thề non hẹn biển với nhau rất nhiều, nào là “anh đi mạnh khoẻ, có gì qua đó gọi cho em”, “em nhớ chờ anh về”, “em sẽ rất nhớ anh” (Nhớ nhớ cc)…

Thôi thì cuộc chơi nào rồi cũng tàn, hi vọng rằng chuyến đi sẽ một phần giúp cu cậu chững chạc hơn, sau này còn giúp bố mẹ lo các công việc kinh doanh của gia đình. Riêng em và thằng Bình, là bạn thân của nó, chỉ mong rằng mối quan hệ tình bạn của ba thằng sẽ không bao giờ lụi tắt.

Thế là từ ngày ấy, em chỉ còn duy nhất thằng Bình trọc là bạn thân bên cạnh, những cuộc đi chơi quen thuộc sẽ không còn bóng dáng của thằng Vinh phá phách ngày nào. Tính tình em đã trầm nay càng trầm hơn, một phần vì áp lực công việc, một phần vì đang buồn phiền chuyện tình cảm. “Con bạn thân em yêu thầm giờ chắc đang bận rộn với chuyện hôn nhân đại sự rồi, sẽ chẳng còn nhớ đến kẻ si tình rách việc này nữa".

Thời gian chầm chậm trôi qua, vào một ngày đầu tháng 5, Saigon bất chợt xuất hiện những cơn mưa đầu mùa như xoa dịu đi cái nóng chói chang thường nhật. Đang ngồi trong công ty bù đầu bù cổ với một mớ công việc sếp giao, bỗng em nhận được một cuộc điện thoại từ bé Huệ. Lặng thầm em đi ra hành lang cơ quan để nghe:

“Hiii anh, nhớ em hông nè” (Vẫn giọng nói ấy, vẫn nét hồn nhiên ấy)
“Hỹ hỹ, không nhớ sao được, em nói chuyện nhõng nhẽo thế cơ mà”
“Hihi anh cứ đùa, nè anh, rãnh hông, tối nay qua nhà em chơi, hôm nay em trổ tài nấu ăn, đãi anh ăn” (Ô chội ôi)
“Ô, chuyện lạ à nghen, em có đang gọi nhầm số cho ai không đó”
“Nhầm sao được mà nhầm, anh là anh Phúc đúng hông”
“Hihi ủa vậy là thiệt hả ta, mà có phải thiệt không ta”
“Anh chọc em hoài, anh rãnh thì nhớ qua đi nha”
“Ok em, hiếm lắm mới gặp được em, anh không đi thì phí, có gì tối anh sắp xếp qua, 7g hả em”
“8h30 anh qua đi, hôm nay em nghỉ làm một bữa”
“Ủa sao tự nhiên em nghỉ làm”
“Chuyện con gái anh à, em xin phép không tiện nói ra” (Ai biết nguyên nhân hôn)
“Thế còn mấy nhỏ bạn chung phòng của em thì sao”
“Bọn nó tối nay không có ở nhà đâu, bọn nó có việc bận hết rồi, anh cứ yên tâm”
“Ok vậy heng, có gì tới anh alo”
“Dạ chào anh, chúc a làm việc vui vẻ” (Không vui sao được vì cuộc điện thoại của em)

Sau khi nhận được cuộc điện thoại của bé Na, tự nhiên tâm trạng em bỗng phấn chấn lạ thường, công việc vì thế cũng diễn ra suôn sẻ hơn. Hết giờ làm, em nhanh chóng lao xe ra bãi rửa xe một lần nữa, em từ chối hết mọi lời yêu cầu ăn chơi từ người khác, mà có mẹ gì đâu, chỉ là lời rủ rê nhậu nhẹt từ thằng Bình thôi, em nói ra vậy cho đỡ “bớt nhục” thôi, lol.

Đúng 7 giờ tối em xách dái đi tắm, vào nhà vệ sinh còn hát hò vớ vẫn như kiểu yêu đời lắm. Tắm xong ra ngoài diện bộ quần áo mới mua tuần trước, bất chợt ông bà già hỏi:

“Tối rồi mày ăn mặc lịch sự đi đâu vậy con”
“Con ra nhà thằng bạn một xíu”
“Qua nhà thằng bạn mà cũng mặc đẹp vậy à, tao nhớ mọi hôm mày mặc đồ lếch nhếch lắm mà”

“Bố mẹ cứ vẽ chuyện, con ăn mặc lôi thôi thì người ta đánh giá văn hoá gia đình ta sao” (Bố mẹ em khá vui tính, em và ổng bã cứ hay chọc giỡn với nhau như vậy)
“Tao cãi không lại mày, sao khi xưa mày không làm nghề luật sư nhỉ” (Bà già em vừa cười vừa nói”
“Con tính vậy rồi í chứ hihi”
“Thôi đi đi con, nhớ về sớm là được, tối ra đường đem theo chút tiền, công an nó có dịnh thì còn cái mà đưa” (Thương bố mẹ lắm cơ)
“Dạ con biết rồi, chào bố mẹ con đi”

Em rời khỏi nhà khi đồng hồ điểm 8 giờ. Do đã biết rõ đường đến nhà bé Na rồi nên em không lo sợ bị lạc đường nữa. Trên đường đi em có ghé mua mấy bịch sữa tươi và chút trái cây, hòng mang qua đó có cái cho 2 anh em ngồi ăn và cho bé Na chút sữa uống cho bổ.

Đến nơi, em gọi điện cho nàng dẫn vô, hôm nay nàng diện chiếc quần đùi zin ngắn, để lộ đôi chân thon dài trông như người mẫu, nàng khoác thêm một chiếc áo gió teen màu mè bên ngoài như che đi những “dụng cụ” mà nàng sử dụng để đi làm mỗi ngày.

Không gian tĩnh mịch, u tối, gió lộng từ những tán cây to đã khiến khu nhà trọ xập xệ nơi đây trở nên rùng rợn đến ghê người, cứ như thể đây là một nơi trú ẩn từ thời chiến tranh xa xưa.
Đoạn đường từ ngoài dẫn vào nhà nàng nó ngoằn ngoèo như một ma cung, giờ bảo em vào đó một lần nữa chắc em lạc mất.
Ở phía ngoài nhìn xấu xí là thế, nhưng những căn nhà ẩn đằng sau nom có vẻ sáng sủa và khang trang hơn. Phòng trọ nàng ở thoạt nhìn rất sạch sẽ, qua giới thiệu em mới biết được rằng, nhà này người ta cho mướn 4 triệu một tháng, nàng phải ở ghép với 3,4 người gì đó để tiết kiệm chi phí.
Vừa bước vào nhà, em chợt có cảm giác êm ả, nhẹ người đi bởi tiếng nhạc đang phát ra từ bên trong, một bài hát về mẹ nghe thật dễ chịu làm sao. Bất chợt, nàng bảo em ngồi nghỉ ngơi, quả thật là các bạn cùng phòng của nàng đã đi vắng hết rồi, họ đi đâu chắc có lẽ chúng ta đã biết.

“Anh ngồi nghỉ xíu nha, em đang nấu đồ ăn hihi”
“Em giỏi quá ta, biết nấu ăn luôn cơ à”
“Anh cứ đùa, hồi còn nhỏ em thay mẹ nấu ăn cho gia đình không đó”
“Vậy là giỏi rồi, em hơn khối đứa con gái trên thành thị này, nhiều đứa vào nhà bếp là khóc chí choé” (Xin lỗi ai đó nhé)
“Em chỉ nói là em biết nấu thôi, còn nấu ngon hay dở thì em ko biết nhé, lát anh ăn sẽ rõ”.
“Hỹ hỹ, thế có cần thằng này phụ giúp không”
“Anh cứ ngồi nghỉ đi, có tivi đó, anh mở lên xem đi”
“Ùa em cứ để anh tự nhiên, mà em ơi, phòng này tụi em ở 4,5 người à, thế ai nấu cơm mỗi ngày”
“Dạ anh, việc nấu cơm thì thay phiên nhau chia ra, mỗi người 1,2 ngày gì đó”
“Thế mấy đứa kia là bạn cùng quê với em hay sao”
“Không anh, mỗi người mỗi quê thôi anh ạ, gia cảnh tụi em đứa nào cũng khổ hết, chỉ biết nương tựa vào nhau mà sống thôi”.
“Thế em là nhỏ tuổi nhất trong 4 người hay sao”
“Trong đám em với một nhỏ nữa bằng tuổi, còn 3 chị kia lớn hơn, khoảng hai mươi mấy gì đó”.
“Chị em đối xử với nhau chắc tốt lắm nhỉ”
“Dạ tụi em xem nhau như chị em thôi. Nhớ có lần em bị bệnh, nằm giường suốt mấy ngày trời. Các chị thay phiên nhau nghỉ làm để ở nhà chăm sóc cho em. Những lần sau thì có chị nào bệnh, em cũng nghỉ làm để chăm sóc lại. Nói chung là lá rách đùm lá tả tơi thôi anh ạ”
“Ùa, đất khách quê người, phận con gái cũng khổ em nhỉ”
“Khổ lắm là đằng khác, lát nữa ăn cơm xong em kể cho anh nghe tiếp về đoạn ngày đầu tiên em lên thành thị cùng chú Hùng”.