Chap 9B: Chú Hùng, tốt hay xấu?
Lan man quá mắc công anh em hóng, thật ra mục đích của chuyến thăm nhà bé Na hôm ấy, thứ nhất là để xem Na sống như thế nào, thứ hai là để nghe tiếp câu chuyện đời đau khổ của một cô bé lớp 10 vừa chân ướt chân ráo lên phố thị xa hoa.
Với em, Na giờ như một đứa em gái, một đứa bạn thân, dẫu rằng thân hình của nàng rất nóng bỏng, nhưng không vì thế mà em lại đánh mất bản thân mình. Có lẽ nhiều người sẽ bảo em ngu, khùng, nguỵ quân tử, “mỡ treo trước miệng mèo mà không ăn”. Vâng, em xin nhận tất, thà không biết quá khứ của người ta thì không sao, biết rồi thì nói thật, thà em ra ngoài bỏ 300, 400k đi chơi gái còn hơn là lợi dụng cô bé Na tội nghiệp này.
Sau khi ăn cơm xong, bé Na nằm lắc lư trên võng như bé con, còn em nằm dưới chiếu, nàng bắt đầu thủ thỉ kể tiếp về cuộc đời “chó má” còn dang dở của nàng:
Chia tay mẹ, chia tay các em, tôi được chú Hùng bộ đội dắt tay ra đầu ngõ đón chuyến xe lên thành thị. Tôi thật sự không biết con người thật sự của chú Hùng, đúng, bên ngoài chú là một người vui tính, dễ chịu, nhưng ai biết được bản chất bên trong con người Chú. Rồi đây, “chú sẽ dắt tôi đi đến tận phương trời nào”, hay “chú sẽ bán tôi ra nước ngoài cho bọn buôn người man rợ”. Hàng chục, hàng trăm ngàn câu hỏi trong đầu tôi cứ thoắt ẩn thoắt hiện, tôi lo sợ rất nhiều thứ lắm, lo sợ về tương lai sau này của tôi, có đúng như lời hứa mà Chú Hùng đã nói với tôi trước đó hay không “Với vẻ đẹp của cháu, cháu sẽ kiếm được rất nhiều tiền trên thành phố”.
Hai chú cháu tôi dắt tay nhau lên xe, chú Hùng bảo tôi rằng đoạn đường đi có lẽ khá xa, chú khuyên tôi ngủ để lấy lại sức. Nhưng tôi nào ngủ được khi trong tình cảnh lần đầu tiên xa mẹ, xa các em như thế nào. Đấy, mới có vài tiếng thôi mà tôi bỗng nhớ đến khuôn mặt thân thương của mẹ, thân thể còm nhom của 2 thằng em rồi. Hôm ấy tôi khóc nhiều lắm, có chi là chỉ thua lúc đưa tiễn ba tôi về nơi suối nguồn. Tôi còn nhớ câu nói trước khi đi mẹ đã dăn dò tôi, “Con đi mạnh khoẻ, ráng giữ mình và giữ gìn sức khoẻ nha con. Mẹ và các em sẽ rất nhớ con, nhớ nghe lời Chú Hùng nha chưa”.
Cơn mưa lớt phớt ngày hôm ấy dường như làm trái tim tôi trở nên buồn thê lương. Những vòng bánh xe lăn là những con dao sắc nghén khoảng cách giữa tôi và gia đình. Sau 5 giờ đồng hồ ngồi trên xe, rốt cuộc rồi hình ảnh phố xá thành thị cũng hiện ra trước mắt tôi. Chú Hùng, khi ấy vác theo một chiếc ba lô, một chiếc mũ bộ đội, dắt tay tôi xuống xe trong tiếng reo hò inh ỏi của những người tài xế xe ôm. Tôi, một con nhóc con, cũng có chi đâu, chỉ mang theo một túi xách với vài ba bộ quần áo cũ sờn và mấy chục đồng bạc lẻ mẹ cho để dằn túi. Cái quý giá tôi có được lúc đó chắc có lẽ là ngoại hình của tôi, và đó là lý do khiến tôi nhận được một vài ánh mắt tò mò từ lũ con trai.
Trong con mắt của một đứa học sinh lớp 10 quê mùa như tôi, thành thị là một nơi gì đó xa hoa, phù phiếm lắm. Nào là nhà lầu, xe hơi, máy bay, những nhà hàng 5 sao, những quán bar tiền tỉ….Nhưng điều này hoàn toàn khác hẳn với suy nghĩ của tôi sau khi tôi đặt chân đến đây, quả thật, thành thị đẹp hơn dưới quê nhiều, đông vui hơn dưới quê nhiều, nhưng đâu đó vẫn còn những căn nhà sập xệ, những con người rách ruới, những dòng sông đen ngòm vì rác rưởi….
Sau vài chục phút ngồi nghỉ chân, uống nước tại một quán café ven đường, bất chợt có 2 người đàn ông, nom cũng còn trẻ tuổi, mỗi người đi trên một chiếc xe máy, tiến lại gần chú Hùng và nói:
“Chào Hùng, cậu đợi bọn tớ lâu chưa”
“À bọn tớ mới tới thôi” (Chú Hùng cất giọng)
“Thôi, cậu và cháu lên xe bọn tớ chở đi”
Lúc ấy tôi thật sự không biết 2 người này là ai, sau chú Hùng mới giải thích rằng, họ là những người bạn lính của Chú, vừa xuất ngũ chung đợt với chú, tiện lên Saigon đường xá không quen nên Chú nhờ họ chở 2 chú cháu đi đến địa chỉ nhà bà con. Nghe xong tôi thật sự thở phào nhẹ nhõm, cứ nghĩ rằng chú đưa người tới bắt tôi đi không bằng.
Đang đi trên đường thì tự nhiên 2 người lái xe dừng lại và tấp vào lề, họ nhìn vào một tờ giấy và nói: “Đúng địa chỉ ghi trên giấy rồi nè Hùng ơi”. Thoạt sau thì 2 người lái xe bỏ đi, để lại 2 chú cháu tôi trên một con đường vắng vẻ thuộc huyện Bình Chánh, đứng trước mặt tôi giờ là một căn nhà 3 tầng trông có vẻ gia đình nhà này rất giàu có. Và một lần nữa, tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, chú Hùng khiến tôi vô cùng lo sợ…
“Na, Chú nói nghe nè”
“Dạ cháu đang nghe ạ”
“Đây là nhà một người quen của ba chú. Tháng trước ba Chú có đưa địa chỉ nhà này cho chú, bảo là khi nào lên Sai gon thì tìm đến đây hỏi thăm nhà cô chú này, có gì người ta giúp đỡ chỗ ăn ở và công việc làm cho. Ông bà chủ này rất giàu có nhưng cũng rất thương người, đặc biệt là rất thân với ba của Chú. Giờ để Chú vào thăm hỏi, nếu có thể thì tạm thời trước mắt chú cháu mình sẽ tá túc lại nhà này xem thế nào, sau rồi tính tiếp.
Nghe chú Hùng nói vậy thì tôi cũng chỉ biết ậm ự dạ vâng thôi, bởi vì giờ đây tôi còn biết đi đâu nữa đây. Tôi không vì mình mà khiến chú Hùng phải khó xử, chú cũng có nỗi khổ riêng của Chú. Thân làm trai tráng, vừa đi nghĩa vụ về nhưng học hành không đến nơi đến chốn thì cũng rất oái oăm, hoàn cảnh của Chú chắc cũng đáng thương không thua gì tôi.
Sau một hồi hỏi thăm sức khỏe 2 ông bà chủ thì họ cũng đồng ý cho chú cháu tôi ở lại. Ông bà chủ nhà tốt bụng lắm, họ bảo rằng chúng tôi muốn ở bao lâu cũng được. Được biết, nhà này rất giàu có và thịnh vượng, ông thì làm quan chức to trong nhà nước, còn bà thì cũng thứ dữ trong ngân hàng. Hai ông bà có 2 người con, một trai và một gái. Trong khi cậu chủ cách đây vài năm đã bị ông bà cụ “tống” ra nước ngoài ăn học, thì cô chị lại ở Việt Nam phụ giúp cha mẹ công việc làm ăn.
"Chú Hùng này, nhà tôi thì cũng ít người, với lại tôi đang tìm người giúp việc, mà phải người quen.
Thôi thì Chú cứ cho con bé tạm thời ở đây giúp việc cho vợ chồng tôi. Tiền lương tôi sẽ gửi cháu mỗi tháng. Chú thấy sao?" (Ông chủ tuổi tầm 50 -55, trông rất hiền hậu mở lời)